/

 
Nó ngắm nghía một hồi lâu căn nhà thuê trọ mới. Thở phào nhẹ nhõm tựa hồ bàn tay ai vuốt nhẹ sống lưng, cố hít thật sâu cơn gió mát lành của buổi sớm ban mai chạy ngang qua trước mặt, nó đi vào nhà, lòng mừng vui như mở cờ trong bụng.
 Đồ đạc trong phòng đã được xếp đặt đâu đấy ngăn nắp. Nào tủ lạnh, nào giường, nào kệ sách, rồi ba bốn cái bàn học bằng gỗ,…  Nó phải tự công nhận rằng mình quá giỏi trong việc sắp đặt. Vợ chồng với hai đứa con, bao nhiêu là đồ đạc, vậy mà căn nhà nhỏ với diện tích 40 mét vuông lại được nó thu gọn một cách nhẹ nhàng. Nó bàn với vợ:
– Em này, nhà mình mới thuê, tuy có hơi hẹp một tí, nhưng thay vì thế, phía đường luồn có cả một dải đất dài, mình có thể tận dụng để  nuôi mấy con gà, còn khu đất trống trước ngõ kia, tuy cỏ dại mọc chi chít, đất cằn cỗi thế thôi, nhưng có thể cải tạo trồng rau xanh, cải thiện bữa ăn. Vợ nó ban đầu có vẻ không đồng tình vì nghĩ, mình làm nghề giáo, thời gian đi dạy nhiều, ai hơi đâu mà trồng rau, nuôi gà cho mệt. Nhưng ngẫm lại, trong cái điệu nói chứng tỏ anh rất thích thú với dự định đó nên chị chặc lưỡi:
– Thôi, tùy anh.
Khu đất trống trước ngõ, dài khoảng 4 mét, rộng khoảng 2 mét, nào lũ rau dền gai, nào bọn cỏ dại, cỏ găng, cỏ ấu đua nhau mọc. Thêm bầy kiến lửa đang xây nhà, đục khoét theo cách của họ nhà kiến và có cả cây tài lộc đứng đờ ra như chết vì thiếu nước. Sau một hồi dùng cuốc cào xới hết lũ rau cỏ dại, nó chạy vào phía đường luồn, lấy cái thùng nhựa, hứng đầy nước, đem ra liên tiếp năm bảy thùng tưới cho đám đất. Nước đổ xuống, có đám thì uống ừng ực, đã khát, miệng kêu xèo xèo rồi cứ thế oằn mình đi theo đà nước lấn, nhưng cũng có đám chẳng kịp uống vì quá lâu ngày, chúng trở nên trơ lì, chắc cứng. Cỡ chúng phải có những trận mưa dầm dề mới hi vọng vực dậy, còn chút nước tí ti kia đổ xuống xem ra chẳng thấm vào đâu, bọn nước luồn lách tìm lối đi, nhưng bất lực, đành  lao mình xuống mặt đường. Thế là, cả buổi sáng không phải đến trường, nó quyết tâm phải cải tạo xong khu đất hoang kia. Nắng trời đã lên tận ngọn sào, những tia nắng gắt cứ cố tình hắt vào nó sự chói chang như trêu ngươi, thử lòng nó. Hai cánh tay thay nhau đưa lên quệt quệt những giọt mồ hôi cứ thánh thót gieo mình xuống mặt đất, nó nghỉ chút, uống vài ngụm nước mát. Bàn tay có những vết chai đỏ ửng bắt đầu lộ diện. Có chỗ còn nổi cục nước, phập phồng, vỡ òa cứa vào thân cuốc làm nó đau rát phải kêu lên. Như an ủi bản thân, nó nghĩ:
–  Không sao. Mình gốc nông dân mà. Ăn thua gì. Nó lại hì hục cuốc xới. Nó cố sức cuốc lên những tảng đất to, lật ngửa chúng ra để chúng có dịp được hưởng ánh sáng mặt trời. Thi thoảng, nó lại cúi xuống phủi phủi đám kiến lửa đang thi nhau cắn vào bàn chân và kẽ các ngón chân. Có khi, nó phải nhảy cẫng lên vì đau nhức bởi những đòn đánh trả quyết liệt của lũ kiến lửa. Nó lại nghĩ:
–  Chúng mày sẽ không có cơ hội nữa đâu. Mau mau tìm chỗ trú ẩn khác đi. Nơi những tảng đất, mặt đen sì có dịp ngước lên nhìn thế giới, vài con giun cựa quậy, đau đớn vì bị chặt đứt ngang người, những con khác nhảy cuống cuồng trên mặt đất như kêu cứu. Có con gà trống nhà ai đang thong dong bước lại gần. Dường như nó biết được người lạ mới đến kia đang đào xới khu đất nên có dụng ý túc trực, chờ lũ giun dế bị đánh bật khỏi nhà, chú ta sẽ nhảy lên vồ lấy, đánh chén ngon lành. Hiểu được ước muốn của anh bạn hàng xóm mới, nó cúi xuống nhặt vài con giun tung về phía anh gà đang đứng, anh bạn kêu lên tục tục rồi đớp lia lịa. Cứ mấy lần như thế, gà ta được bữa no say, ngước mắt nhìn nó như mang ơn.
Chợt vợ nó đi chợ về. Chiếc xe đạp chất đầy giỏ nào rau củ quả, nào đồ ăn mặn cho cả tuần. Mấy hôm chuyển nhà chưa sắm sanh được gì, hai cô con gái đi học về, lại đứng trước tủ lạnh kêu ca nhà mình chẳng có gì ăn. Nó cười nghĩ chiều nay, hai con về tha hồ mà vui, rồi lại ríu rít cảm ơn mẹ cho coi. Nó nghe vợ nói đã mua mấy loại hạt giống nó dặn. Cuốc xong đám đất, nó đánh một hơi dài li nước chanh vợ làm, mắt sáng trưng, miệng tủm tỉm, lòng hân hoan nói:
– Chẳng mấy chốc mà có một vườn rau em à. Vợ nó cười thầm sao cái độ tự tin của chồng mình giống mẹ con nhà Tràng trong Vợ nhặt thế. Dường như cô vợ cảm nhận được niềm vui tỏa lan trên khuôn mặt trẻ con của nó. Chẳng thế, mỗi lần lên lớp, ai bảo nó đã có vợ và hai con. Nó cũng chẳng tin nữa là. Hì. Nó mới 32 tuổi thôi. Nó nhớ lại lần đi xem thi kết thúc học kì của sinh viên vừa rồi, cô giám thị cùng phòng hồn nhiên hỏi:
– Cháu có người yêu chưa? Cô có đứa cháu gái xinh lắm! Nó đỏ mặt rồi cứ thế cười nắc nẻ.
– Chưa cô ạ. Cháu mới có hai con thôi! Câu trả lời của nó khiến cô ấy ngỡ ngàng.  Bỗng nó bị giật lại bởi câu nói của vợ:
– Anh phải chặt bớt mấy nhánh cây sanh già kia đi, không là công toi đấy. Gieo hạt mà không có nắng thì làm sao nảy mầm. Nó cho là đúng, tức thì vào góc bếp lấy dao ra thực thi luôn. Chờ cho bọn đất kia hong nắng một buổi, nó sẽ làm tiếp.
Nay chủ nhật. Cả nhà nó quây quần trong bữa ăn sáng. Hai cô con gái vui vẻ lắm vì được nghỉ ở nhà. Trong lòng bao dự định, nó cứ huyên thuyên với con: Bích, Ngân tí nữa ra trồng rau với bố nhé! Đứa lớn hồ hởi:
– Dạ! Nhưng trồng rau gì vậy bố? Đứa nhỏ mới hai tuổi, nghe chị nói, cũng bắt chước:
– Dạ!….gì vậy bố? Như để giải đáp mọi thắc mắc của con, nó sung sướng:
– Mình sẽ trồng đủ thứ: rau muống, mồng tơi, rau đay, đậu đũa,… nhiều nữa.
Trong khi vợ nó dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ chăn màn, hai đứa con lon ton theo bố ra ngõ. Thấy bố cuốc đất lạ lắm, hai chị em cứ trố mắt đứng nhìn. Điều này cũng đúng thôi, từ ngày vợ nó sinh con gái đầu đến giờ gần năm năm, với 4 lần chuyển nhà trọ, đã có nhà nào có vườn tược gì đâu. Hai đứa con chốc chốc lại đòi bố:
-Bố cho con làm với.
Nó chưa kịp trả lời con thì mấy đứa trẻ hàng xóm xúm xít đứng lại ngó nghiêng, cười nói. Những câu chuyện mới cứ thế trôi qua. Hai cô con gái nhỏ hòa nhập rất nhanh vào những trò chơi cùng đám bạn, quên đi điều ước lúc nãy. Nó cũng làm xong vạt đất. Nào. Hạt giống đã ngâm từ hôm qua. Chúng mày hãy thoải mái sống ở đây nhé! Nó gọi với:
– Em mang hạt giống anh ngâm sáng qua ra đây giúp anh!
Đon đả, vợ nó cầm ra một hộp nhựa, bên trong, những hạt giống đủ loại tròn mẩy, căng bóng chỉ chờ ủ trong đất tức thì sẽ mở mắt, đứng dậy. Nó mừng vì công trình của mình sắp hoàn thành. Nhẹ nhàng rắc đều hạt giống xuống đất, đám này là mồng tơi, đám kia rau muống, còn đậu đũa, nó đem gieo cạnh bờ rào. Xong. Nó chạy sang nhà hàng xóm xin được một ít rơm vụn, rải đều lên mặt đất, sau đó dùng thùng có roa tưới lên. Ngắm nghía hồi lâu, nó trông chờ thành quả trong những ngày tới. Tự tin với cái tài: con nhà nông chính cống. Gì chứ cày cuốc, trồng trọt, chăn nuôi, kể cả lội ruộng bắt cá, bắt cua, nó đều làm được tuốt. Hì!
Thế là sáng nào, nó cũng tranh thủ dậy sớm hơn mọi ngày, trong khi vợ lo cho hai đứa con đi học, đi làm, nó dành khoảng năm mười phút tưới cho đám rau mới gieo. Niềm vui được lao động hòa lẫn trong niềm vui trên lớp cùng đám sinh viên của nó giúp nó có thêm nhiều động lực, bỗng thấy cuộc sống của mình
trở nên có ý nghĩa. Kìa! Nó ngạc nhiên. Vẻ ngạc nhiên chẳng khác gì khi đón nhận đứa con gái đầu lòng chào đời. Những con mắt li ti, khép nép như thẹn thùng có nét vụng dại của lần đầu chạm mình vào cuộc sống. Ôi! Vui quá! Nó lại tự hào vì mình mát tay. Niềm vui nối tiếp những niềm vui. Một tuần, rồi mười ngày trôi qua, lũ hạt giống kia đã tự bước vào thế giới muôn màu của cuộc sống tự lúc nào. Cây nào cây nấy trông khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi. Hôm qua, có trận mưa đi lạc, bay ngang qua vườn, chắc thấy lũ rau kia đẹp quá nên dừng lại rắc rắc vài giọt mưa dây. Thế mà đám rau cảm ơn rối rít. Trông đứa nào đứa nấy cười toét miệng, ngả ngớn, tựa vào nhau đùa giỡn cùng chị gió ngang qua.
Bận bịu với việc dạy học, coi thi cả tuần, cứ sáng sớm đi, chiều tối mới về, giờ nó mới có thời gian đứng ngắm khu đất, một vườn rau nhỏ nhắn, xinh xắn, thành quả lao động đầy ý nghĩa của một anh Tiến sĩ kiêm bác nông dân cần mẫn. Lòng nó mừng khấp khởi: đây sẽ là những bữa ăn đạm bạc, là sự san sẻ xóm giềng trong những mớ rau trồng được, tự nhiên một niềm hạnh phúc khó tả cứ mơn man khắp da thịt nó. Đứng tần ngần, nó lại miên man nghĩ đến công việc giảng dạy, cái gia đình nhỏ và mảnh vườn trước ngõ…
.
/