cho Kh.
 
đã lâu lắm ta quên trời quên đất
hồn ngả nghiêng thần với thánh biệt mù
không tin nữa cõi thiên đường Chúa Phật
đất hay trời trong tim vỡ âm u
 
hồn dội ngược câu kinh từng sám hối
phúc âm chiều khô chạm nát bờ môi
bởi hạnh phúc hình như là không thật
nghìn năm sau vẫn đắng mãi môi người
 
ôm tuyệt vọng ném xuống đời mù mịt
khổ đau đành rời rã giọt sương khô
nghe thân thiết một cõi buồn u tịch
gót chân hoang dẵm nát cả sông hồ
 
…em bỗng đến trong cõi người lạ lẫm
sáng mai nào nghe chim hót tương tư
ta hồi sinh phút giây bừng nắng ấm
nghe thiên thu bỗng rạng vỡ nụ cười
 
chính là em chứ không là ai khác
mang hồn ta nghìn hoa cỏ xuân thì
là giây phút khúc tình ca nhã nhạc
đậu xuống trần say đắm ngọt mê ly
 
ta bỗng thấy hiện trong ta mầu nhiệm
của tình em khao khát cháy diệu kỳ
tạ ơn em – cõi tình yêu vô nhiễm
cho ta còn tràn ngập những mê si
 
chỉ có thể là tình yêu tuyệt diệu
nghìn năm sau vẫn ngự trái tim người
thì em ạ chẳng có gì không hiểu
khi môi tìm làn hơi ấm trên môi…
.
/