MIỀN KÍ ỨC
Ta không thể giữ tình xuân ở lại
Không thể quên người em gái ngày xưa
Không thể ôm chiếc bóng giao thừa
Và không thể gọi mây mưa vào hạ
Dẫu kí ức chảy qua đời vội vã
Dẫu dòng thơ về biển cả miên man
Dẫu sóng xô lên thành quách dã tràng
Ta vẫn bảo thời gian đẹp lắm
– Văn Nhiên –