Đất vỡ ra sau lưng người thợ
Chiếc lá nào đến tuổi cũng lên xanh
Mưa bao dung nắng cũng bao dung
Con sâu non cuộn tròn nỗi nhớ
Đất khao khát giòng sông về muộn
Sinh nhật mùa căng hạt phù sa
Con ong đi xa nợ người chút mật
Trả cho đời một thuở ấm hương hoa
Biễn lặng lẽ giữ mình cho đất
Hạt phù sa không thể mặn khi mùa
Gió lặng lẽ giữ mình cho hạt
Cọng lúa vàng vỡ vụn lễ thôi nôi
Bát cơm chan bốn mùa mưa nắng
Sinh nhật mùa thổn thức những ngày xanh
Đất lặng lẽ nghe người thắp nến
Lật luống cày cây cỏ lại hồi sinh
 
              PHAN MINH CHÂU