Ông khép lại cánh cửa. Ông nhìn trước ngó sau. Ông rảo bước đến bàn làm việc giám đốc và cất cao giong:

-Kính chào I-rắc-đe Na-gia-nô-vích. Nhận được tin cơ quan anh có một nhân viên vừa thôi việc, hai hôm trước em đã viết đơn xin anh nhận cho em vào làm ở chỗ vừa khuyết đó. Chẳng hay ý anh thế nào?

-Lá đơn ấy tôi đã đọc kỹ- Giám đốc đáp- Nhưng tôi thấy anh không phù hợp ở vị trí ấy lắm đâu.

-Vậy là giám đốc từ chối?

-Đúng thế!

-Dọc đường từ nhà đến đây, em cũng đã đoán chắc sự việc sẽ xảy ra như thế. Ai dại gì mà dây vào một thằng hư hỏng quá quắt như em để chuốc gánh nặng vào thân cơ chứ!- Giọng nói ông ta đã bắt đầu chùng xuống- Đốn mạt thay cái thằng em! Quá nửa đời người rồi mà chưa có ngày nào em không lừa gạt ai, không có ngày nào mà em không tý hoáy một cái gì đó của tập thể về làm của riêng. Đến nay những chuyện hư hỏng đó đã thành bệnh kinh niên của em mất rồi! Khốn thay, vậy mà chưa có một tổ thanh tra nào biết được tội trạng này của em hết, chao ôi!

Ông ngước nhìn vị thủ trưởng với ánh mắt thành khẩn nhất mà ông có thể có.

-Anh giám đốc ơi! Em xin nghỉ việc ở cơ quan cũ và xin chuyển qua cơ quan mới là muốn có môi trường làm việc trong sáng để sửa chữa khuyết điểm. Nhưng nay… Vậy là không được rồi, Thân lươn bất quản lấm dầu, em vẫn cứ rúc trong bùn như trước mà thôi!

-Này, hình như ở cơ quan cũ anh bị đuổi việc, chứ có phải anh xin thôi việc đâu?- Giám đốc ngắt lời đối phương.

-Đuổi việc, đúng thế. Em đã tác oai tác quái ở cơ quan người ta hàng mấy năm trời như thế, mà không bị đuổi việc thì mới là chuyện lạ!- Ông ta hít hà. Ông ta rên rỉ. Ông ta cựa quậy trên ghế. Ông ta bất ngờ cao giọng- Thủ trưởng ơi! Em là một thằng cực kỳ đốn mạt. Ở cơ quan, em nổi tiếng là một thằng đại xu nịnh đó, thủ trưởng ạ. Hồi đó, giám đốc nói gì, em cũng bảo hay bảo đúng. Đứa nào phê phán giám đốc, dù bất kỳ hình thức nào đều chết với em. Em đã bốc giám đốc lên tận chín tầng mây. Chưa hết, trong phòng làm việc giám đốc cũ, tháng nào em cũng tìm cách “bỏ quên” dăm bảy chục rúp (1), khi thì dưới tờ báo đang đọc, khi thì trong ngăn kéo. Ngoài ra, đã thành lệ, mỗi chiều thứ bảy, em đều mang đến biếu thủ trưởng cũ nào bánh ngọt, nào trứng cá, nào rượu cô-nhắc…ê hề.

-Chẳng lẽ anh không bị ai phát hiện lần nào cả sao?

-Không bao giờ! Em ranh ma lắm, chứ có phải hạng cù lần đâu mà để người ta phát hiện!

-Đúng là một thằng ranh ma!- Thủ trưởng có vẻ háo hức- Còn gì nữa kể nghe nào?

-Ồ, hóa ra thủ trưởng thích nghe em kể những chuyện lăng nhăng này ư? Vậy thì em xin kể. Đằng nào thì cũng mang tiếng là tên đốn mạt rồi mà. À, cái tội tày đình này của em, chẳng biết có nên kể cho thủ trưởng nghe không đây.

-Cứ nói quách ra xem nào. Biết đâu nói ra được rồi lại làm anh thư thái.

-Nhưng đây là một tội tày đình cơ

-Khuyết điểm càng lớn, càng phải bộc lộ thành khẩn!

-Có lý, có lý! Vâng, vậy thì em xin bộc lộ. Tội ấy là…là…em rất có năng khiếu…dắt gái cho giám đốc cũ…

-Cái gì?- Thủ trưởng chồm lên!- Dắt… dắt…

-Dắt gái đẹp đến cho thủ trưởng cũ ấy mà… -Vâng, bất cứ cô nào, hễ thủ trưởng vừa ý…là em…là em…

-Anh làm việc này vẫn chưa bao giờ bị phát hiện à?

-Chưa bao giờ! Chưa bao giờ! Nếu bị phát hiện em đã đi tù bảy đời rồi!

-Thôi im đi! Im đi!- Thủ trưởng hạ thấp giọng- Đúng, anh rất đốn mạt. Nếu cứ để anh sống lêu têu ngoài vòng cương tỏa thì đời anh xuống dốc không phanh. Cho nên…cho nên…

-Cho nên sao ạ?

-Cho nên, tôi đồng ý tiếp nhận anh vào cơ quan tôi để tôi giám sát, nghe chưa?

A-BE-LỐP (Nga)

Hoàng Bình Trọng dịch