Nhà thơ Triệu Lam Châu giới thiệu: Rằm xuân tháng giêng năm 1981, thị xã Tuy Hoà nhỏ nhắn hồi ấy đã tổ chức Đêm thơ Nguyên Tiêu đầu tiên, có đông đảo công chúng yêu thơ tham dự và đã rất thành công. Tiếng lành đồn xa, các đệ tử thơ từ Huế, Đà Nẵng, Thành phố Hồ Chí Minh, Gia Lai, Kon Tum… hàng năm cứ đến Rằm tháng giêng lại nô nức kéo về Tuy Hoà, để lên dự Đêm thơ xuân trên núi Nhạn ảo huyền, như để nạp thêm năng lượng cho tâm hồn mình luôn thanh sáng như vầng trăng thơm phảng phất điệu bài chòi giữa cuộc đời này. Có thể tự hào mà nói rằng: Tuy Hoà là đốm lửa thơ nguyên tiêu đầu tiên của cả nước. Bởi vì ở ngoài bắc, thì tỉnh Quảng Ninh lần đầu tiên tổ chức Ngày thơ xuân vào năm 1988. Và đến  tận năm 2003 Ngày hội thơ xuân Rằm tháng giêng mới được tổ chức trên phạm vi cả nước. Năm nay Tuy Hoà bước vào Rằm thơ xuân tháng giêng lần thứ 31 rồi. Mùa xuân năm ngoái 2011 Hội Văn học Nghệ thuật Phú Yên xuất bản “Tuyển thơ 30 năm Nguyên Tiêu Phú Yên 1980 – 2010”. Chúng tôi tuyển chọn một chùm thơ nhỏ trong Tuyển thơ ấy, xin trân trọng gửi tới bạn đọc gần xa…”

src=http://s6.netlogstatic.com/vi/p/oo/171948733_14691371_2021649.jpg

         HUỲNH QUANG NAM

   Giờ về đâu những con chim dồng dộc?

Trên đọt cây cao ai ném lên chiếc giày cỏ
Treo lửng lơ trước mùa gió nam non
Ôi thương quá những con chim dồng dộc
Xây tổ trên cao để bảo vệ đàn con

Suốt tuổi ấu thơ say nhìn chiếc tổ
Lích chích chim con kêu cả sáng cả chiều
Gió mạnh lên, chiếc tổ đưa như võng
In giữa bầu trời chiếc giày cỏ đáng yêu

Buổi trưa hè về thăm quê ngoại
Ngóng mãi hàng tre không tiếng chim kêu
Chiếc giày cỏ tuổi thơ mất hút
Cành khô rơi, chao chát gió đùa

Những con chim dồng dộc về đâu muôn ngả
Vườn cây xưa bước chân ngoại như còn
Chùm khế ngọt trái nào ngon con hái
Mẹ ơi! Giờ còn lại mình con

Đường đời chông chênh biết bao cạm bẫy
Đôi lúc ngã lòng trước thử thách gian nan
Chiếc giày cỏ tổ chim xưa hiển hiện
Con vững tin mẹ vẫn ở bên con.

TRẦN HUIỀN ÂN

        Trà say

Thức dậy thấy trời như rớt bão
Sân tựa vườn hoang ngập lá cành
Cây ngã cây nghiêng cây lảo đảo
Giật mình con sẻ cóng bay nhanh

Vợ đội tơi đi từ sáng sớm
Để kịp chen chân ở cửa hàng
Bảy ngày mới có ngày chủ nhật
Trong nhà mắm hết, gạo đang khan

Lũ con nai nịt thành hiệp sĩ
Trên giường giàn trận quyết hơn thua
Gối là khiên, thước làm đoản kiếm
Bốn thằng: Ba tướng, một ông vua

Giây phút loay hoay nhóm lửa bếp
Gió quạt lò than thoắt đã hồng
Ta ngồi đun nước ngồi suy ngẫm
Lẽ tuần hoàn xuân hạ thu đông

Trà đã không ngon không có bạn
Ta đọc thơ xưa uống một mình
Trà đã không ngon không có thuốc
Thèm hơi khói nhỏ trắng lung linh

Sờ túi vẫn nguyên là túi trống
Nhưng giá còn chăng được năm hào
Không nỡ sai con đội mưa gió
Xóm nghèo quán cóc cũng xa sao

Ta đành uống cạn bình trà mốc
Như uống lòng ta vào lòng ta
Trà mốc cũng làm ta chuếnh choáng
Bất giác kêu lên một tiếng khà

Say trà nào phải như say rượu
Để nói huyên thiên phủ đất trời
Thu tay vào bụng tìm hơi ấm
Ta lặng nhìn mưa rơi… mưa rơi…

PHẠM THỊ HỒNG

Mong muốn

Tôi muốn sống giữa mùa xuân
Mà phải sống giữa mùa đông quái lạ
Cái lạnh lạnh lùng cho cà chua co ro
Ngạo nghễ gió cho đồng khô đuổi lúa
Trên cành cây những giọt sương to
Như chiếc cúc áo mùa đông lợm lì hợm hĩnh
Ôi! Tôi không thích đợi chờ
Có thời gian đợi chờ nào không dài?
Không chậm?

Tôi đã thấy những chiếc áo mùa đông
Kiêu kỳ khoe sức sống
Nổi những vành đai, nổi những đường gân
Tôi không thích những mái đầu kiêu hãnh
Niềm vui đầy trong chiếc mũ trùm tai

Đã có ai
Bồn chồn trong những đêm chờ rạng sáng
Lòng nhủ lòng: Mặt trời đang trăn trở phía biển xanh?
Đã có ai
Nóng lòng trên ga vắng đợi tàu nhanh
Cứ nhìn mãi phía xa mịt mù điều mong ước?
Hiểu cho tôi
Tôi không muốn đợi chờ

Bỗng sáng nay, xuân như đã đến tự bao giờ
Ơ náo nức, những mầm non thơm phức
A, người làm vườn
Đã lắng nghe
Tiếng động âm vang trong đất
Tiếng nhẹ dập dồn nhọc như tiếng chồi lên
Yêu xuân, tôi muốn có đôi tai của con người
Giữa mùa đông xới đất
Tôi muốn nhìn bằng đôi mắt
Của loài chim xác định hướng xuân bay
Và với cả hai tay
Tôi giơ chào xuân đến, chào mưa và nắng ấm
Khoảng thời gian cho muôn vật vụt lớn nhanh
Cùng xuân,
Tôi muốn nhìn trong ánh mắt
Mỗi con người một khoảng trời xanh.

NGUYỄN THỊ HỒNG

Em sẽ thành người khác

Không có anh! Em sẽ thành người khác
Sẽ cằn khô như sa mạc hoang vu
Dù có gió vẫn oi nồng nóng bức
Dù có mưa vẫn trơ trọi thiên thu

Không có anh! Em tinh cầu bé nhỏ
Sẽ bơ vơ trên trái đất đông người
Dù hoa lá và ngàn trùng sóng biếc
Vẫn là em, cô độc một mình thôi

Không có anh! Em chỉ là hoa dại
Giữa vô vàn ong bướm lượn quanh
Sẽ thu lại và ẩn mình trong cỏ
Chờ sương đêm đem đến chút tin lành

Không có anh! Em chỉ là khúc nhạc
Điệu ru buồn da diết dưới trăng khuya
Là tiếng sáo với giọng sầu hiu hắt
Đưa em về kỷ niệm thuở xa xưa

Không có anh! Em trở thành người khác…

NGUYỄN CHÂU NIÊN

        Lửa

Câu thơ đọc trước lửa
Không cháy được nỗi niềm
Câu thơ đọc trước em
Tình bốc lên ngọn lửa.

NGUYỄN TƯỜNG VĂN

Phóng viên gặp Nguyễn Trãi

Bị đẩy tới pháp trường
Cụ ngước nhìn phóng viên
Thoắt máy ảnh đưa lên
Những trang ghi tốc ký
Các phóng sự điều tra
Hàng loạt điện văn kiến nghị
Không nao lòng đao phủ, Nguyễn Trãi ơi!

Bao phóng viên dốc hết sức vì Người
Bởi chút cớ Lệ Chi Viên âm ớ
Bằng mọi giá lọc tìm điều chân thật
Giữa đám quan nha say khướt uy quyền

Có thể bị thu các phương tiện phóng viên
Như giáo dân mất phép thông công về với Chúa
Bầu trời triều Lê – một thời mây đen vây bủa
Ngỡ Côn Sơn còn xanh ngát trên đầu

Ôn đời thường lời gia huấn cho nhau
Cụ chăm chút những Ức Trai, Quốc Âm thi tập
Phải vì thế mệnh-tài thêm đối lập
Dẫn oan khiên đi nhằm lối đoạn trường

Đâu trung thần? Đâu minh vương?
Chỉ có đoạn đầu đài và lầm lì quan đao phủ
Phóng viên gào như khạc từng mảnh phổi
Những tuyên ngôn, kiến nghị, điện văn.

Hồi trống kết thúc
Đầu cụ lìa thân
Phóng viên gào bể phổi.

     Tháng 1 năm 1989

ĐÀO TẤN PHẦN

Gửi từ đầm Ô Loan

Ta sắp về với em nhưng quà không có
Dù lúc đi ta dự định rất nhiều
Đành chịu thôi, bởi làm sao có thể
Mang về cho em:
Những gió bụi dọc đường
Những rừng dương xanh biếc
Những con thuyền mải miết
Những bến bờ miên man…
Và nhất là vẻ dịu dàng nhưng kiêu sa-rất giống em-
Của mặt nước đầm Ô Loan quê mình tự bao đời thản nhiên lặng lẽ.

Nhưng mà thôi
Dẫu kém, nghèo ta vẫn có cho em
Chút lãng mạn của một thời trai trẻ
Chút phong sương của kẻ sĩ giang hồ
Biết chấp nhận cuộc đời bão tố
Để yêu em và sống với ước mơ.

          Ngày 21/12/1989

NGUYỄN VĂN TÂM

Đôi lời với con

       Tặng con gái đầu lòng

Con chưa được sinh ra
Nhưng đã sống cùng mẹ cha từng giờ từng phút
(Đồng đội của cha
Những cựu chiến binh cưới vợ chín, mười năm chưa một lần làm bố
Nỗi lo ấy cha âm thầm không hé mở
Giờ có tin con, cha hạnh phúc vô cùng)

Cha háo hức chờ mong con cất tiếng khóc chào đời
Gửi thông điệp bắt đầu cuộc sống
Con hãy khóc thật to để cả đất trời cùng biết rõ
Rằng con của cha đã có mặt trên đời

Cha sẽ dìu con đi những bước chập chững đầu tiên
Bế con đi chơi sau những giờ lên lớp
Lời giảng của cha sẽ âm vang giọng nói cười con trẻ
Nhà mình sẽ vui như có tết bốn mùa

Cha sinh ra khi đất nước mình còn ngập tràn khói lửa
Thật hiếm hoi những câu hát thanh bình
Con sẽ lớn lên trong thời đại văn minh
Nhạc thu băng thay lời ru người mẹ trẻ
Nhưng con đừng lo, cha sẽ cố công tìm học
Những câu ca kết đọng từ đất trời, hoa cỏ
Hát ru con vào giấc ngủ bình yên.

Cha sẽ đặt cho con một cái tên
Rất bình dị như tâm hồn của mẹ
Mà lớn lao hơn khát vọng của cha
Một thời trai trẻ

Con chưa được sinh ra
Nhưng đã sống cùng mẹ cha từng giờ từng phút
Một ngày đẹp trời kia cha chờ mong háo hức
Bên nôi con cha cất giọng ru hời.

          Tháng 2/ 1995

PHẠM DẠ THỦY

Trở lại Tuy Hoà

Một năm ngóng trông giờ trở lại Tuy Hoà
Vẫn còn đây ngọn gió mùa xuân mơn man Tháp cổ
Vẫn còn đây vầng trăng Nguyên Tiêu vàng màu nhung nhớ
Và bạn bè. Và nhạc. Và thơ!

Chiều sông Ba xanh trong
Đêm núi Nhạn đèn hoa rực rỡ
Tôi đứng giữa “đất Phú trời yên” nghe cỏ cây sinh nở
Cảm ơn mảnh đất này nuôi lớn ngọn núi thơ

Tuy Hoà trong tôi xanh như một ước mơ
Đêm Nguyên Tiêu từ bao giờ đã thành nỗi đợi
Vần thơ năm qua ủ hoài chưa chín tới
Chờ trăng gió Tuy Hoà hong lại để hồng thêm

Tôi vòng tay ôm chút lạnh tháng giêng
Khẽ mở lòng hứng từng dòng thơ mật
Đêm bỗng ngọt và hồn tôi bỗng chật
Bâng khuâng bao nỗi niềm không thể gọi thành tên!

NGỌC CẢNH

Gánh lửa vào xuân

Tiếng gà gáy báo canh tư vừa vãn
Đầu canh năm lai láng tiếng chuông chùa
Điệp khúc cầu kinh lốc cốc mõ khua
Từng nhịp bước cô hàng rong gánh lửa
Vận chuyển trên vai quầy hàng không cửa
Bên nồi cháo thơm, bên chiếc hoả lò
Lén con ra đi trong đêm sương mơ
Giữa lúc bao người còn nồng giấc ngủ
Vật lộn đói nghèo, kéo co đắp đủ
Xuân đến, đông về nhắn nhủ cùng ai
Hạnh phúc tràn đầy thắm đỏ bờ vai
Em gánh xuân đi mệt nhoài chân nhức
Em gánh xuân đi giữa mùa hoa cúc
Ngọt lịm gió nồm thôi thúc đôi chân
Trọng danh dự mình, thân tự lập thân
Thế cũng đủ
        Cô hàng rong
                 Gánh lửa
Tư thế đường hoàng, thong thả bước vào xuân…

                                     Xuân Ất Hợi 1995   

TRẦN CHẤN UY

Chiều Nhạn Tháp

Chiều Nhạn Tháp nắng vàng sắc núi
Gió mênh mông hơi thở biển khơi
Anh cùng em lên thăm cổ tháp
Nghe bâng khuâng hương đất hương trời

Em tinh nghịch trốn bên Đông tháp
Thả gió về xao xuyến lòng anh
Bông trang đỏ giấu mình trong kẽ lá
Biển ngập ngừng bên bãi dương xanh

Hồn người rộng như không gian rộng
Giữa chiều say ngơ ngẩn với đất trời
Ôi xanh biếc Đà Rằng trôi mải miết
Ở bên kia mây trắng đậu Chóp Chài

“Thị xã gió” chiều nay háo hức
Bước chân ai vồi vội buổi tan tầm
Những cửa sổ ngôi nhà chẳng đóng
Để gió bay đầy hương lúa tháng năm

Chiều lộng gió lòng anh xao xuyến
Nhớ về xưa, cổ tháp ngóng trăng lên
Như cột mốc thời gian trầm lặng
Tháp mang hình đất nước sơ nguyên

Anh cùng em lên thăm cổ tháp
Nhìn sông Đà dào dạt dưới chân mình
Lòng biết ơn những anh hùng đuổi giặc
Để nơi này đỉnh tháp thắp bình minh…

TRIỆU LAM CHÂU

Puskin trên Núi Nhạn đêm trăng

Tấm áo dạ nâu còn thơm nắng thu Nga
Người lặng lẽ bên trời Nhạn Tháp
Gió biển đêm thổi về dào dạt
Tán lá rừng nghiêng ánh trăng ngân

Gió nhẹ vờn lên mái tóc xoăn
Vầng trán Người lồng lộng
Thoáng nghe điệu bài chòi xao động
Ngỡ bản tình ca Cápcadơ

Mắt sáng lên, xúc cảm vô bờ
Nghe run rẩy, chập chờn én liệng
Hiện dần lên trên trang giấy trắng:
Lá phong vàng, tuyết đọng nước Nga xưa…

Và quả thật bất ngờ
Niềm ấp ủ tháng ngày đằng đẵng
“Bức thư tình Tanhia cháy bỏng” (1)
Bỗng vẹn tròn bên trăng núi chơi vơi
Sóng rì rào nhạc biển bồi hồi
Nửa vầng trăng trên trời ngời ngợi
Còn nửa vầng trăng kia trong tay Người bổi hổi
Những dòng thơ lấp loáng chiêm bao

Đêm ảo huyền bởi những chòm sao
Đậu nhẹ nhàng xuống trang giấy lạ
Hương táo mùa thu Nga êm ả
Quyện hương xoài đượm gió phương nam

Điệu bài chòi, trăng núi, Tháp Chàm
Sáng trong trái tim Người buổi ấy
Hồn thơ Nga xa xăm lộng lẫy
Nỗi niềm thân thiết của lòng ta.

      Tuy Hòa  Kỷ niệm 160 năm ngày mất của Puskin (1997)