src=http://doctruyen14.com/wp-content/uploads/2015/01/vi_sao_tan_day.jpg

         Đã từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng tôi lại thấy mình như đang lịm đi trong sự tối mờ mịt bao phủ. Sự trì trệ đầy ứ trong lòng đến nỗi nhiều sáng tôi không cách gì dậy nổi. Tôi ngụp lặn trong dằn vặt và băn khoăn không còn biết nên như thế nào cho đúng. Có những điều đã được quyết định rõ ràng tưởng như chẳng thể thay đổi trong tôi bỗng dưng trở thành mờ ảo không thể hiểu nổi, tôi chẳng muốn nói cũng không muốn cười rồi giật mình tự hỏi: “không lẽ mình bị trầm cảm?”…
       Tối nay tôi cùng vài anh em cùng nhau chạy xe ôm, công việc mà chúng tôi thường làm để kiếm kế sinh nhai, nó tự do về thời gian nên rất hợp với anh em trong Hội Thánh Đức Chúa Trời vì ai cũng muốn giành thời gian cho việc tin lành. Thường thì chúng tôi chạy xe đến hết khách chừng mười một, mười hai giờ đêm rồi về nghỉ, ba bốn giờ lại ra bến xe đón khách tiếp. Nhưng đêm nay, đêm mà cả Hải Phòng yên ả lại sau những ngày mưa xối xả biến mọi con đường thành những dòng sông. Tôi muốn ở lại bến xe chờ xe về gần sáng. Sau khi cúi đầu cầu nguyện và đọc lại trong lòng mười ba điều giáo huấn của Mẹ, tôi ngả tạm lưng trên yên xe bé nhỏ định chợp mắt một lát lấy sức.Bầu trời trong vắt huyền nhiệm sau mưa với muôn ngàn vì sao lấp lánh. Đã lâu lắm rồi tôi không còn nhìn ngắm trời sao lộng lẫy trong những đêm hè như hồi còn thơ bé nữa. Lòng tôi bỗng dội lên nỗi nhớ thương da diết, nơi cao xa huyền bí kỳ ảo trước mặt tôi kia chính là quê hương thật của tôi đấy ư? Cha ơi ! Mẹ ơi ! Các anh chị em ơi ! Quê hương mình đẹp quá. Bầu trời trong trẻo như muốn vén lên tất thảy mọi tấm màn bí mật cho lòng tôi được theo vào mà nhìn, mà ngắm, mà ngạc nhiên, mà trầm trồ khao khát để rồi thương nhớ khôn nguôi. Những ngôi sao nháy mắt như muốn hỏi tôi: “Bạn muốn ghi tên mình vào ngôi sao nào?” Tôi giật mình nhớ lại tất thảy những ngày đã qua, nhất là những ngày tôi được biết đến Lẽ Thật, biết đến Cha Mẹ và biết đến quê hương lộng lẫy mà Cha Mẹ đã giành cho chúng ta. Tôi bật ngồi dậy, những thăng trầm, những gắng gỏi và cả bao trễ nải đã qua của chúng tôi như những thước phim tua lại trong đầu rồi đọng lại trong tôi câu hỏi đòi lời đáp tức khắc. “Nếu hôm nay Cha đến, tôi có được về quê hương mà Cha mẹ luôn giành cho chúng tôi không?” Tôi vội quỳ xuống nơi chẳng sạch sẽ gì mà cúi đầu nức nở: “Cha ơi ! Mẹ ơi ! Xin thương lấy con, xin giúp con cửi bỏ mọi sự xấu xa bởi bản chất xác thịt hay hư nát này gây ra. Xin chớ bỏ con kẻo con con phải rơi vào hư mất…” Tôi cảm nhận được Cha Mẹ đang nhìn tôi âu yếm. Lòng tôi run lên trong nỗi khao khát cháy bỏng, phải gắng hết sức để về được trên kia nơi có thật nhiều ngôi sao đang chào đón vẫy gọi tôi.
     Ôi có những ngôi sao rất sáng đã bị bỏ lại, đã bị rơi xuống !…
Cha ơi ! Mẹ ơi ! Con không muốn bị bỏ lại, con không muốn bị rơi xuống, con mãi mãi được sáng như những ngôi sao đang nhấp nháy vẫy gọi con kia. Quê hương thật của con đấy, nơi có Cha có Mẹ có các anh chị em của con mà giờ đây đối với con đã trở nên thăm thẳm xa xôi vời vợi ngăn cách bởi tội lỗi của chính con…
       Mẹ ơi ! Con muốn được trở về. Cúi xin Mẹ cầu xin Cha cho chúng con với, xin giữ mãi ngọn lửa mà Người đã thắp lên trong lòng đứa con dại dột và ngu muội này như đôi mắt đẫm lệ của Mẹ trong bao đêm thức trắng đã thức tỉnh lòng chúng con trong đêm, như đêm nay đêm của bình yên trong tỉnh thức của con và của cả Hải Phòng Việt Nam thân yêu đó Mẹ !

src=http://images.baotinnhanh.vn/User_folder_upload/giahoa/images/nam_2015/thang_3/sao-co-don-bao-tin-nhanh.jpg