/

 
Này gió hỡi, hãy góp hương hoa mới
Mang về đây dìu dặt những ngày đông!
Gió tìm chi nơi bãi vắng đồi không
Mà oán trách, gọi mùa trong quá khứ?
 
Còn đâu nữa những ngày thu tình tự
Đã qua rồi từ độ gió thênh thang
Bỏ mặc nàng mây tơi tả phũ phàng
Gió rong ruổi với ngàn khơi dậy sóng.
 
Tình với gió thoảng qua như giấc mộng
Ai buột lòng gió được với niềm riêng
Rồi trong đêm khi chợt thoáng ưu phiền
Gió trăn trở, dỗi hờn, lòng hoang dại.
 
Tình với gió lắm khi lòng tê tái
Vuột qua rồi tựa ôm phải niềm đau
Cũng đôi khi nghe tha thiết dạt dào
Lòng hoa đẫm ngọt ngào trao gởi gió…
 
Rồi một sáng vu vơ bên lá cỏ
Gió đi tìm tình ái của ngày qua
Chẳng còn chi trên bãi vắng chiều tà
Buồn lá rũ, xót xa lòng vùng vẫy.
 
Thì gió hỡi, trách chi, đời thế đấy!
Gió về đi mà ấp ủ tình nồng
Đừng thét gào, xô xé áo chiều đông
Để mùa mặc kẻo cõi lòng băng giá!
 
Trời đông lạnh, ánh trăng gầy guộc quá!
Gió hãy về mà lơi lả cùng trăng
Và nhớ về nhè nhẹ lúc sương giăng
Đừng xào xạc, đừng ái ân vội vã!
 
Cứ thoang thoảng cho hồn thơ êm ả
Hãy dịu dàng kẻo nghiêng ngả trời mây
Để hồn ta còn lại chút nồng say
Mà dệt nốt vần thơ ngày xuân tới!
 

 /