/

Vui quá, chiều nay nội lại về!
Lại cùng cô nữa… ôi, mừng ghê!
Mẹ ơi, có nội về kia mẹ!
Ba thấy không ba? Đó, nội kìa!
Xa trông dáng nội hơi còng xuống
Gió bấc lao xao bạc mái đầu
Ba ơi, thấy nội con thương quá
Cho con đón nội lúc qua cầu!
Nhưng sao, nội xách gì nhiều thế
Cô gánh gì kia vẻ nặng nề?
Hoàng hôn vội lướt qua hè phố
Như để dành riêng lối nội về.
Nội! Ôi sao nội lại buồn
Sao trên khóe mắt nội lệ tuôn?
Trên làn tóc bạc bao khuya sớm
Nay bỗng bạc thêm nỗi đoạn trường…
Dáng nội gầy thêm hơn tuổi tác
Nhọc nhằn chưa phỉ, vẫn vương vương
Hằn trên vai áo màu đậm nhạt
Hiu hắt vì da diết cố hương!
Nội về như thể nội về luôn
Con thấy vui vui nhưng lại buồn
Buồn vì đời nội đà bóng xế
Mà suối lệ lòng vẫn cứ tuôn.
Con đứng lặng thinh ở cuối giường
Nghe buồn lan tỏa khắp muôn phương
Ở trên cao ấy, Người chắc thấy
Bóng một linh hồn tỏa ngát hương!
Con mải băn khoăn chuyện đã rồi
Nhưng lòng con cũng hiểu ra thôi
Thương con, nội đã nhiều nước mắt
Tắm gội cho lòng sợ hóa vôi…!
Đêm nay, nội có ngủ hay không?
Con nằm bên nội thấy ấm lòng
Lắng nghe hơi thở trong đêm vắng
Chốc chốc con nghe tiếng quặn lòng!
Nhà ta nay đã có đông hơn
Mai sẽ dần phai dấu tủi hờn
Gió chướng cuối mùa tan dịu vợi
Ra đi nào chẳng phút u buồn
Tàn Đông rồi sẽ vào Xuân
Tình kia con đã tỏ nguồn từ đâu!
                                          (Nguyễn Thanh Phong – Bình Thuận)
/