/

     Tôi đang lái xe trên con đường cao tốc đầy nắng sớm để ra căn hộ của mình ở trên ngọn đồi ven biển. Khoảng hai tiếng sau tôi đến nơi. Bước xuống xe tôi hít thật sâu bầu không khí trong lành từ các rừng cây, mùi hương mằn mặn từ biển theo gió thổi vào làm mái tóc của tôi tung lên. “Thật là dễ chịu !”, tôi thốt lên rồi bước vào căn hộ của mình. Khung cảnh nơi đây rất đẹp và thơ mộng.  Từ ô cửa sổ tôi có thể thấy được bầu trời trong xanh với tia nắng ấm áp, ngọn núi xanh mơn mởn bởi màu lá cây và một góc của bãi biển hiền hòa. Đây là nơi để tôi thư giản vào kì nghỉ phép sau những tháng ngày làm việc vất vả. Qua bức rèm mỏng, ánh nắng vàng đang vui đùa nhảy múa trên sàn gỗ. Sau khi đã nghỉ ngơi, buổi chiều tôi lang thang dạo biển. Bước chân xuống biển, tôi dang hai tay, gió lùa vào từng kẽ tay như muốn ôm và nhấc bổng tôi lên nhưng bị những con sóng bạc đầu ùa vào giữ chân tôi lại. Một cảm giác thật sảng khoái làm tôi quên đi bao mệt mỏi. Tôi chợt thấy có hai chị em, đứa bé được chị nắm tay chạy tung tăng, cười nói ríu rít trên nền cát mịn. Tôi sững người nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất sau rặng dừa xanh mướt. Mặt trời từ từ nấp sau ngọn núi, những tia nắng yếu ớt còn vương lại trên nền trời xanh thẫm cũng đủ làm bóng tôi ngã dài trên mặt cát. Về đến nhà, tôi bước  đến chiếc sofa êm ái nhẹ buông người xuống và lần dở những ký ức tuổi thơ giữa tôi với chị.
     Ngày tôi còn bé, tôi cũng như bao đứa trẻ khác sống trong một ngôi nhà khá giả, cũng đầy đủ sự ấm áp của tình thương. Nhưng người mà tôi yêu quý nhất lại là chị. Trong đôi mắt và trái tim ngây thơ của tôi lúc đó chị là tất cả, là một người bạn, một người mẹ hay còn là một cái gối ấm áp mà tôi có thể có một giấc ngủ ngon.
      Chị tôi là một người con gái đẹp, thùy mị nhưng lại có tính cách mạnh mẽ nên luôn nâng đỡ, che chở tôi. Tôi được chị dẫn đi chơi, ngồi trên xe đạp để chị chở đi vòng quanh khu phố và đặc biệt là ăn những món ăn chị nấu. Lúc ấy, chị tôi không thích công việc phải vào bếp mỗi ngày nhưng lúc nào chị cũng vui vẻ làm theo yêu cầu của tôi. Đôi khi món ăn không mấy hấp dẫn với những con cá hay miếng thịt cháy khét nhưng đối với tôi nó vẫn ngon một cách lạ lùng ! Những kỷ niệm vào bếp cùng chị mỗi khi làm bánh là những kỷ niệm ngọt ngào, sự ngọt ngào của bộ quần áo lấm tấm đường bột, của sàn nhà đầy sữa và chocolate cùng với nụ cười nở trên đôi môi hồng của chị. Có một lần cũng trên một bãi biển xanh tuyệt đẹp chị nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi chạy vòng quanh trên bãi cát mịn chứa đầy ánh nắng ban mai. Trên bãi cát trắng bóng một cô chị lớn kéo một đứa em nhỏ vừa cười nói ríu rít trong tiếng sóng vỗ bờ. Sau đó chị dẫn tôi lại mép biển cho tôi ngồi xuống để làn nước lạnh nhẹ đánh vào người. Chị hỏi :
–         Em vui chứ ?
Tôi nở nụ cười hồn nhiên đáp :
–   Dạ, em rất vui. Chị cũng thế mà đúng không ?
Tôi tròn xoe mắt chờ đợi câu trả lời, chị nhìn tôi giả bộ nhăn mặt nhíu mày rồi bật cười và khẽ gật đầu làm tôi cười lớn. Bãi biển vắng người, tiếng cười nói của chị em tôi như đang vang lên giữa thiên nhiên hùng vĩ.
      Rồi cứ thế bàn tay mềm mại của chị chăm sóc tôi, nấu nướng cho tôi, ôm tôi những cái ôm ấm áp mạnh mẽ. Thời gian cứ trôi qua, trong tình thương yêu của chị tôi đã trở thành cô gái học lớp 11 và chị cũng đã thành cô sinh viên năm cuối. Một ngày cuối tuần, bố xem tivi ở phòng khách, 3 mẹ con tôi lau dọn nhà bếp thì chị thủ thỉ với mẹ :
–    Mẹ à, con quen một anh tên Việt cũng được 2 năm rồi, chúng con học cùng trường, mai con có thể dẫn anh ấy về nhà không ạ ?
Mẹ tôi rạng rỡ hỏi :
–    Cùng tuổi con à ? Học khoa nào ?
–    Dạ, học cùng khoa với con nhưng hơn con 2 tuổi. Tốt nghiệp loại giỏi nên được trường giữ lại làm việc tại khoa con mẹ ạ.
Sau đó chị vui vẻ tâm sự với mẹ rất lâu về người con trai đó còn tôi mang theo một cảm giác vô cùng khó chịu bỏ về phòng “Sao chứ ? Anh ta là ai ? Sao anh ta đủ tư cách để cướp chị khỏi mình như vậy ?”
Buổi sáng hôm sau khi tôi vừa đi học về tôi chạy nhanh vào bếp để khoe với chị điểm 10 môn Vật lý – môn tôi ghét nhất – thì thấy bột, đường vãi đầy cùng tiếng cười nói ríu rít giống tôi và chị ngày nào nhưng tôi đang đứng đây còn người kia là một anh chàng cao lớn, trông khá điển trai. Tôi lắp bắp trong sự ngạc nhiên và tức giận “Chị à … em …” . Chị quay lại  “Em đi học về rồi hả ? Đây là em gái em, còn đây là anh Việt bạn chị” mắt chị lộ vẻ rạng rỡ khi nhìn về phía anh chàng kia. Tôi cố giãn khuôn mặt ra để cười chào rồi lặng lẽ lên phòng, quăng cặp vào một góc suy nghĩ “Bình thường chị chạy đến hỏi han mình đi học thế nào, hôm nay thì không mà chắc chẳng phải chỉ hôm nay mà sẽ còn nhiều hôm khác nữa. Anh ta quan trọng vậy sao ?”
Bữa trưa gia đình tôi như có thêm thành viên mới, ai cũng vui vẻ cười đùa với anh ta còn tôi chẳng thấy vui vẻ hay ngon lành gì ! Nó như đang đầu độc lấy tâm trạng của tôi ! Tôi cố tỏ ra bình thường để che giấu sự tức giận và rối bời trong lòng mình. Nhìn những cử chỉ thân mật của chị với anh ta hai bên thái dương của tôi như căng ra, đầu tôi sắp nổ tung, đến khi ko chịu nỗi nữa tôi bỏ lên phòng mặc cho không khí đang vui vẻ của cả nhà. Thu mình bên góc giường như con mèo nhỏ, tay tôi cầm tấm ảnh hai chị em chụp chung vò nát rồi quăng xuống đất. “Thấy ghét”, tôi thốt lên trong suy nghĩ “chị bây giờ không còn là quyền sở hữu của tôi nữa mà còn là của anh chàng kia”.  Một lúc sau chị bước vào phòng tôi hỏi khẽ “Em sao thế ? Đi học có gì không vui à ?”, tôi nhẹ lắc đầu. Chị lắc lắc tay tôi “nói chị nghe nào”, tôi hét lên “Em muốn một mình, vậy thôi”. Chị ngạc nhiên và thoáng buồn rồi đi ra. Tôi bật khóc, tôi thật sự không thể ngăn được dòng cảm xúc của mình nữa, có thể nói lúc ấy tôi ko ổn chút nào !
      Một buổi tối, anh ta đến nhà tôi để bàn với ba mẹ về việc sau khi tốt nghiệp đại học  chị tôi sẽ đi du học nước ngoài cùng với anh ta. Tôi đi học thêm về, khi nghe tim tôi như thắt lại, tôi hét lên “Sao chứ ! Ai cho chị em đi với anh ? Anh nghĩ anh là ai vậy ?”, bố mẹ tôi ngạc nhiên vì không biết đứa con gái út của họ đang làm gì, anh ta  cũng quá bất ngờ nên nhìn tôi trân trân, chị vội nắm tay tôi “Em nói gì thế ? Em hỗn rồi đó, em xin lỗi anh Việt đi !”. Tôi hơi bàng hoàng ! Bao nhiêu năm sống thân thiết bên nhau như hình với bóng, giờ chị lại đổi mặt với tôi, lớn tiếng với tôi. Tôi bặm môi, hai tay nắm chặt, liếc anh ta một cái sắc lẹm rồi phi như bay ra khỏi nhà chẳng buồn nhìn lấy gương mặt chị và mặc cho tiếng bố mẹ gọi tôi trở về. Lúc ấy, trong tôi có một cảm xúc khó tả. Đó là sự một chút giận dữ, một chút buồn bã, một chút hoang mang, một chút đau đớn đang hòa quyện lại trong đầu tôi làm tôi thấy khó chịu và ray rức. Nén một hơi thở dài, tôi lê bước trên con đường tĩnh lặng. Bỗng một cơn mưa nào đó ào đến, tôi vẫn bước đi nhưng một cái gì đó kéo tôi trong màn nước trắng xóa. Mắt tôi đã nhòa đi, quần áo tôi ướt sũng,  chân tôi run run vì lạnh nên chưa thể định hình được, chỉ biết có một bàn tay gầy gầy đang kéo tôi chạy trong màn mưa mù mịt. Đến một mái hiên, tôi nghe rõ tiếng thở dốc lẫn trong  tiếng nước chảy róc rách trên mái. Dụi dụi mắt, mờ mờ rồi từ từ sáng lên, tôi thấy chị tôi ướt sũng, mái tóc đen ướt mềm, đôi vai run lên vì lạnh. Tôi đứng sững, thở dốc, mắt tôi cay cay, môi tôi run lên vì lạnh và vì tôi khóc ! Tại sao chị lại xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng đáng thương thế này ! Chị ôm lấy tôi :
–    Em không sao chứ ?
–    Sao chị không ở nhà với anh ta ? Em muốn một mình, chỉ một mình thôi, chị hiểu không ?!
Mặt chị ngẩng ra, thoáng chút buồn và giận :
–    Anh ấy đã làm gì khiến em buồn bực vậy ? Em phải nói cho chị nghe chứ ?
–    Em không có gì để nói cả. Anh ta cũng không làm gì em nhưng …
Tự nhiên tôi nghẹn lại. Nếu không nói ra thì tôi sẽ đau lắm vì đây là lần đầu tiên chị gây cho tôi nỗi tổn thương sâu như thế ! Đối với chị thì đó là niềm hạnh phúc nhưng đối với tôi đó là sự mất mát khó diễn tả thành lời. Tôi đứng nhìn chị, chị nhìn tôi, mưa ngoài trời vẫn lớn, tiếng mưa đã át lấy hơi thở mệt mỏi của tôi và chị. Chị nói lớn :
–    Anh ấy không làm gì em tại sao em cứ né tránh và tỏ ra tức giận khi gặp anh ấy và chị thế ? Chị cần biết lý do tại sao em làm thế ?
Đến lúc này sợi dây chịu đựng của tôi đã quá tải, tôi òa khóc nức nở :
–    Em thật sự chưa thể thích nghi với việc chị lo lắng, quan tâm cho anh ta khi mà vị trí đó lâu nay là em, là em đó … Chị hiểu cho em không ?
Chị mỉm cười kéo tôi vào lòng, xoa lên đầu tôi :
–    Chị hiểu rồi, hiểu rồi … Chị xin lỗi bé con ngốc nghếch của chị …
Đúng lúc đó tôi nghe có bước chân người tới, là anh ta. Anh ta mang dù đến cho tôi và chị.
      Vài tháng qua trong chớp mắt, thoắt cái đã đến ngày chị lên đường đi du học. Tôi cố gắng tập làm quen với việc chị có bạn trai nhưng đúng là không dễ tí nào ! Hôm tiễn chị ra sân bay tôi không muốn khóc mà nước mắt cứ tự nhiên rơi, tôi ôm chị :
–    Chị phải giữ sức khỏe nhé, hãy thường xuyên liên lạc với em.
Quay sang anh ta tôi dịu dàng
–    Anh nhớ đối xử tốt với chị của em nhé ! Anh mà làm chị ấy buồn, chị ấy khóc thì em sẽ bay sang “xử” anh đó !
Tôi nhìn theo cho đến khi bóng chị mờ dần … mờ dần
Về đến nhà, tôi buồn bã bước chân vào phòng thì thấy một bức thư trên bàn
“Cô gái ngốc nghếch của chị,
Trong mắt chị em là cô gái đáng yêu, thơ ngây luôn cần chị bên cạnh chia sẻ, chăm sóc và là chỗ dựa cho em khi em yếu lòng. Nhưng sẽ đến lúc em phải từ bỏ chỗ dựa cũ kỹ này để tìm một chỗ dựa mới vững vàng hơn, có thể bảo vệ em khi em gặp những trắc trở trong cuộc sống. Đó là lúc em trưởng thành. Có lẽ lâu nay em được ôm ấp trong vòng tay chị quá nhiều nên thoát ra em sẽ bỡ ngỡ và khó khăn nhưng chị tin em của chị sẽ mạnh mẽ vượt qua. Tuy vậy em vẫn mãi là cô bé vô tư, hồn nhiên đối với chị và chị vẫn luôn bên cạnh em, vẫn dang tay để em sà vào lòng chị như ngày xưa em nhé ! Tạm biệt em. Chị yêu em !”
      Tôi rưng rưng … Bao năm qua tôi không hề quan tâm đến chị, chỉ biết vô tư nhận sự chăm sóc của chị. Bao năm qua chị tôi đã là một cô gái trưởng thành, chị có quyền đi tìm hạnh phúc riêng cho chị và anh ta là hạnh phúc đó. Tôi đã quá ích kỷ khi nghĩ chị là của riêng tôi mà quên đi rằng chị cũng phải có niềm vui của chị. Chị đã cho tôi tất cả, tạo cho tôi một tuổi thơ đẹp và đặc biệt hơn những đứa trẻ khác. Cũng như con bướm nó sẽ từ bỏ cái kén của mình để đặt chân vào đất trời rộng lớn. Nó sẽ bỡ ngỡ và trải qua nhiều khó khăn, thử thách nhưng nó phải thích nghi và sống với cuộc sống của chính nó. Tôi sẽ rời khỏi vòng tay đầy yêu thương và ấm áp của chị để bước đi con đường của riêng tôi. Tôi sẽ trưởng thành theo cách chị mong muốn và mãi là “cô gái ngốc nghếch” đáng yêu của chị.
 
PHÙNG VIỆT THỤY KHANH
Học sinh lớp 7/8 – Trường THCS Lê Lợi – TP Biên Hòa – Đồng Nai
/