SÔNG NƯỚC SÔNG CẦU
 
Có thương mới nhớ Sông Cầu ?
Một miền sông nước dãi dầu nắng mưa
Dừa xanh chải tóc sớm trưa
Người dân mộc mạc, câu thơ nỗi, chìm
Tối đèn, tắt lửa, truân chuyên
Dù cho biển động vẫn bền chút duyên
Ấm lòng mát dạ sao quên
Quả dừa Xuân Thịnh  giữa miền bão dông
Xuân Đài vịnh nước tươi trong
Ngao sò ốc hến đêm chong mắt người
Xuân Long Tự dựng sườn Đồi
Phật mười tám cánh tay khơi biển trời
Tam Giang nước bạt trùng khơi
Đêm nghe biển thở gió ngồi tịnh tâm
Ngọc vùi Đá Vải  nghìn nảm
Kim cương lóng lánh như Còng giởn trăng
Tuy Phong đất mịn trời êm
Dựng thành đá phẳng nỗi trên cát mềm
Khuya dừa lộng gió ru đêm
Câu thơ bất chợt giữa miền đất quê
Cá mùa Gành Đỏ trắng ghe
Ghé qua  Hang giếng nước se đất trời
Cua vàng xanh ,đỏ,đen,phơi
Bước đi  ngộ nghĩnh giữa trời chiêm bao
Có người khách hỏi vì sao?
Dừa xanh cá quẫy lao xao phố… mời
Đất thơm chắc bởi tại người
Chung tay buộc lại nụ cười bao dung
                                                   PHAN MINH CHÂU