/

Lang thang một mình trên vỉa hè Sài Gòn những ngày mưa là một điều thú vị. Dù đi bên trái hay bên phải vỉa hè (đi ngược hay xuôi chiều xe chạy) cũng chẳng sao, đi bộ là điều không ai có thể cấm cản. Và đi hướng nào, xuôi về đâu thì không ai hơi đâu mà để ý. Giữa chốn Sài thành phồn hoa đô hội, đèn ngọn xanh ngọn đỏ, đâu có ai quan tâm vì sao người khác lại đi bộ.
Vừa đi vừa nghĩ, vừa nghe nhịp sống của Sài Gòn đang hối hả, liên tục từng phút từng giờ. Trạm xe buýt mỗi lượt có người ngồi đó ngóng tuyến xe đi qua rồi quẫy thay ngoắc vào. Chiếc xe buýt cứ vậy bật đèn xi nhan vào lề mà đón khách, rồi nhanh chóng nhan trái để tách khỏi lề mà vào làn đường xe lớn, nó bon bon chạy tiếp. Cô bán súp cua vẫn ráo riết đôi bàn tay, múc lia lịa từng muỗng súp đổ vào ly để kịp hàng bán vì khách quá đông. Có người kiên nhẫn chờ đợi đến lượt mình, có người lại nóng nảy hối cô bán súp nhanh tay cho lẹ để kịp giờ cho họ đi làm. Lâu lâu, một người đạp xe vút qua, lao nhanh và xé tan làn gió nghe vù như bị ai đuổi bắt,… Nhịp sống hối hả trong từng khoảng thời gian ở thành phố là vậy đấy. Bỗng. Tin…tin… Một tiếng còi xe của ai đó vang lên, ngân dài làm giật cả mình. Rồi lại có tiếng ai đó phàn nàn sao lại đậu ngoài lề đường xe chạy vậy. Gương mặt họ cau có, nhăn nhó, ánh mắt bức xúc vô cùng như muốn những ai cản đường họ phải biến ngay tức khắc. Những giờ khắc bất chợt ấy, ai mà đếm xỉa tới, thắc mắc và suy ngẫm làm gì, mấy ai đếm từng bước mình đi làm gì?
Có lẽ, chỉ có mình Lơ là chậm rãi. Lơ làm những điều ngược lại với vòng quay nhanh nhảu, năng động của cuộc sống xung quanh. Hắn ngẩn ngơ dòm đây đó, luyến ánh mắt lên trời cao rồi nhìn sang luồng xe chạy thành từng dòng. Lơ đang thả hồn vào điều gì đó trong tâm tưởng của mình. Trên con đường Lơ đi là một vỉa hè công cộng, nó không rộng rãi mà hẹp dần vì nhiều chỗ bị người bán hàng lấn lề để chào khách. Những tán cây cổ thụ tự tin xòe hàng tỉ chiếc lá xanh che nắng cho vỉa hè. Đôi lúc, đàn chim réo nhau từng âm thanh nỉ non như cung đàn hòa cùng tiếng sáo tạo thành bản tình ca êm dịu lòng người. Hắn thả lòng mình vào những điều đó. Không ai bảo ai để ý đến hắn. Có lẽ hắn đang buồn, vì những người có tâm sự thường hay đi bộ một mình. Giờ hắn cũng chẳng đi chung với ai cả.
Một… hai… chín trăm tám mươi tám… Hắn đếm bước trong lòng mình mà không thốt ra thành tiếng. Chắc chắn rằng, Lơ tập trung đếm lắm. Nhưng cũng có lúc, Lơ quên mất con số mình đang đếm mà chao lòng về đâu đó, về những chuyện khác. Đố ai mà biết được! Rồi Lơ không đếm bước nữa mà đếm chuyện đời thường. Lơ đếm hết mọi chuyện từ lúc bắt đầu việc đến giờ. ÔNg đó, bà đó, thằng cha đó, con nhỏ đó, tụi con nít đó, họ tạo nên vô vàn câu chuyện đời nhỏ nhặt để Lơ suy ngẫm.
Lơ đếm lại những cơ hội từng đi qua trong cuộc đời mình. Từ lúc đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn tới giờ, Lơ đã làm hơn chục nghề. Nào là bán cà phê, bán bánh mì, bán tranh dạo, văn phòng phẩm, phát tờ rơi, công nhân, phục vụ, gia sư, văn phòng, cộng tác viên viết bài, đầu bếp. Đếm thì có thể hết nhưng đếm để làm gì? Để biết Lơ đã thực sự trưởng thành trong việc mưu sinh. Lơ là một con người năng động và lanh lẹ. Lơ bắt nhịp với công việc rất nhanh và thích ứng liền lúc đó. Những tố chất ấy hoàn toàn trái ngược với cái tên của hắn. Bởi thế, công việc gì Lơ cũng làm tốt và hiệu quả cả.
Bây giờ, hắn sẽ đi đâu và về đâu? Từng làm nhiều nghề nhưng không có nghề nào là chính cả. Cái nghề mà Lơ theo đuổi chính là thầy giáo. Nghe mà cao cả nhỉ! Nhưng khó thực hiện vô cùng. Ra trường được hai năm mà hắn vẫn đang long bong đi làm thêm ở một văn phòng, lương ba cọc ba đồng thì làm sao mau khá giả. Đã hai lần hắn có dịp thực hiện ước mơ của mình nhưng hắn từ bỏ không luyến tiếc. Lơ bị chai sạn, cụt hứng, mất lửa theo đuổi nghề rồi. Lơ bị chính môi trường làm việc mà hắn tâm đắc nhất làm nhục chí. Hắn quyết định đi làm công việc khác, chờ khi có hứng sẽ đi làm lại nghề thầy giáo. Vậy là hắn có ít nhất hai cơ hội bước đi trên con đường mà mình lựa chọn nhưng hắn đã từ bỏ. Giờ không biết hắn có tiếc không? Biết bao bạn bè cùng lứa, học chung lớp đã ra trường và đi dạy, có công việc ổn định. Chỉ còn Lơ ở đây, lưng chừng giữa nghĩ và đếm bước.
Tông nhẹ vào người vào một người đi ngược chiều trên vỉa hè, hắn giật mình và biết là mình đang đi ngược chiều luồng xe chạy.
/