Sự bức bối tù đọng
Hằn lên vách trái của triền đê
Ngày đổ nghiêng như ngũ âm lỗi nhịp
Phiến đá vô tình
ẩn nấp rong rêu
bên bậu cửa đèn trời nào soi sáng
tiếng khóc cười
lẫn tiếng hát ru
tiếng hát ru
mấy mươi năm chưa dứt
ngủ đi con
ơi ả giấc chưa tròn
ngủ đi con cho ngày không đến nữa
ngủ đi con chênh chếch môi cười
nếu bóng trời vẫn mãi hồng tươi
quay nhìn lại
thì thôi đêm đã lỡ
ném
hòn đá
lăn
âm vọng
tựa hùng binh
vỡ
khúc quân hành
ta mong manh
như
sâm cầm cuối hạ
thoảng bình minh rồi vó ngựa bóng câu
ta hoang vu
như bước trên ngọn gió
để bóng ngày
thở gấp sau lưng
khóc nữa đi
khóc nữa đi
mấy mươi năm ròng rã
gọi mặt trời không đến với mùa xuân.