Kẻ tha hương tương tư miền cố thổ
Tra Google thấy hư ảo quê hương.
Thèm một lần đăng trình vào tiềm thức
Về Tiểu Cần tựa gặp lại tình nhân,
Ta với ta ngày thả diều, lùa vịt
Yêu đất trời chẳng thấu rõ nguồn cơn…

Xuôi qua Ô Chát, đáo lại Ô Đùng
Huyền Hội ba ngã chung tình đợi mong,
Chùa Cây Hẹ mở toang lòng cứu rỗi
Gối lạc loài bên ngạch cửa từ bi,
Đoạn miên trường ví như là cát bụi
Thần Neak Tà che chở kẻ ly hương.

Đường Ngã Năm tần ngần ra năm ngã
Đất dậy thì trăm tuổi vẫn như ta,
Hiếu Tử, Hiếu Trung, Ngãi Hùng, Rạch Lợp
Chiều Tân Hùng thơm cốm dẹp mùa trăng
Trăng Tập Sơn ướt mi hàng dâm bụt
Ta – Tiểu Cần hợp cẩn mộng liêu trai.

Hùng Hòa, Ấp Sáu, Tân Hòa, Cầu Quan
Xuôi qua ấp Nhất, đi về Phụng Sa
Qua Trà Mềm đồng xanh hai mươi tuổi
Vịt lẻ bầy gọi đồng vọng thời gian.
Ta nghe ta ngày để ba chỏm tóc
Gọi hạ về bằng ngọng nghịu yêu đương.

Ta đoàn viên cùng Ngãi Hòa, Tập Ngãi
Ghé Phú Cần uống ngụm nước Đại Mong,
Hái rau ngổ mọc hoang bên cầu nước
Xắt trái bầu để mẹ nấu xiêm-lo.
Mẹ nêm canh bằng ân cần ánh mắt
Bữa cơm chiều lại quên bẵng âu lo.

Ta hân hoan cùng đất trời lồng lộng,
Tựa trăm dòng náo nức chảy về đông.
Sông Cần Chong rửa nỗi buồn viễn xứ
Đón vào lòng kẻ lữ thứ chồn chân.
Soi dòng nước ta thấy mình mười tuổi
Thuở ngại ngùng hôn đất cát quê hương.

Đường về nhà quen như là cổ tích
Bên Xóm Chòi sậy trắng xóa chiêm bao.
Đêm nuột nà trắng tinh năm mười tuổi
Vẫn e dè chuyện ma xó ngoài sông,
Gà vẫn gáy ba miền trong cô tịch
Đợi ta về, một ta mới tinh khôi.

Mộng đỗ quyên ta gieo đồng ký ức
Cấy tuổi đời nẩy lộc nhánh tương tư
Ươm trong tim tình yêu thương đất nước
Yêu hàng dừa, rau ngổ mùa nước rong
Thương dòng kinh chảy lạc vào bể cả
Thương cả mình đang thương nhớ quê hương.

Ta thương ta với tình yêu cũ kỹ
Yêu Tiểu Cần như lý lẽ tồn sinh.
Dẫu trăm năm ta kiếp người không đặng
Nguyện kiếp này mơ trọn giấc Nam Kha,
Ta hoang dại ôm đất trời xứ sở
Cùng Tiểu Cần ta thủ thỉ yêu thương.