/

Hương bưởi kia thoang thoảng đâu đây
Lối nhỏ ta đi cánh rụng đầy
Màu xanh xanh ấy còn e ấp
Đám lá xuân về ta chẳng hay
Em cầm nhành hoa trắng trên tay
Tự nhủ màu hoa giống lòng này
Một chút thơ ngây còn dịu ngọt
Cớ sao tình ấy cứ vơi đầy
Em chưa dám bảo với u thầy
Lối nhỏ tường hoa bướm lượn đầy
xuân nay em đã tròn mươi sáu
Cái tuổi xuân …
… thương nhớ đong đầy
Ta khẽ nhìn những cánh hoa xinh
Nhìn bóng em ta đứng một mình
Nhìn đôi mắt sáng còn ngơ ngẩn
Tự hỏi em ta đã si tình??
Tự thấy thương em người con gái
Sớm mang xao xuyến ấy làm chi
Vì càng say đắm em càng khổ
Tuổi đời vương vẫn những nghĩ suy
Hãy nhón chân trên mỗi bước đi
Đừng để cánh hoa trắng não nề
Hãy luôn giữ dạ mình thanh thản
Rồi một ngày kia, mái tóc thề.
Tuổi học trò với những đam mê
Với những nghĩ suy còn trong trắng
Em chưa thể hiểu bao trầm lắng
Đời ấy chua cay, cũng chẳng từng
Gắng học hành chăm để ta mừng
Để thầy u em được an tâm
Rồi ngày mai ấy em khôn lớn
Đón nhận thương yêu gấp ngàn lần.
Thương quá em tôi dạ trắng ngần
Thương người thiếu nữ ấy trinh ngân
Thương sao đôi má còn ửng đỏ
trót thương, trót nhớ đến bần thần.

Nguyễn Thị Nghinh

.