Tôi đành phải bỏ quê thôi
Sáu mươi năm vẫn cuộc đời truân chuyên
Dẫu thương núm ruột sau vườn
Nhúm xương rải cuối nẻo đường thiên thu
Thương quê thương tiếng chim gù
Thương đêm lã giọng lời ru mẹ hiền
Thương ngày mây đụn nắng xiên
Thương chiều lấm láp chông chênh nỗi buồn
Thương ai xuôi ngược trăm miền
Áo cơm bạc bẻo còn hoen má hồng
Thương ai còn rịt tang chồng
Ba năm mặc niệm cuối dòng sông khuya
Một mai hương sắc xuôi về
Bỗng nghe da diết mà se sắt lòng
Thương gì chín nhớ mười mong
Tiếng chim lẽ bạn đau lòng kêu vang
Thương người sải bước chân hoang
Lên nghìn dặm phố còn loang chiếu tình
Thương quê ta bổng thương mình
Ngày đi gởi lại chút tình để gieo
Câu thơ còn bọt,còn bèo
Chiếu quê còn rộ cái nghèo trâm anh
PHAN MINH CHÂU