Chiều ấy ánh vàng thu mênh mang
Ta cùng nhau lộ trình theo mạch quặng ngầm của núi
Ôi miền Capcadơ phập phồng nỗi đợi
Bước chân hồng in bên suối long lanh
 
Anh từ Xanh Pêtecbua tráng lệ kinh thành
Mang theo dòng Nhêva trong ngời ánh biếc
Đến với miền rừng Cacadơ trùng điệp
Em ươm vàng thu lên những triền đồi
 
Vỉa quặng ngầm cũng hiện lên từng đôi
Vỉa này mập mặt trời, vỉa kia gầy trăng khuyết
Điều này chỉ có riêng chúng mình nhận biết
Giọng chim ngàn tình tứ cứ như trêu…
 
Vỉa quặng xuôi theo mạch ánh chiều
Vỉa lòng ta song hành cùng phát sáng
Ôi ánh vàng thu Capcadơ mênh mang đồng vọng
Những tiếng thầm rung trong sâu thẳm lòng mình
 
Để đêm về bên ngọn lửa giữa rừng
Tiếng sáo lòng anh mang hồn quê nhiệt đới
Cài lên mảnh trăng ngàn rười rượi
Một nỗi niềm e ấp Capcadơ
 
Để năm tháng nhoè đi… để có bây giờ
Vỉa vàng thu lặng gieo lòng nhau thuở ấy
Như hoá thành trăng giữa rừng xưa chín mẩy
Giọng chim ngàn… lại tình tứ trêu chăng?
 
                                     Capcadơ 1973 – Tuy Hoà 2011