Thông Xanh (Thanh Hóa)

src=http://s6.netlogstatic.com/vi/p/oo/171948733_8124433_2021643.jpg

Chị sinh ra và lớn lên ở Thành phố nhưng cha chị lại là người ở nơi khác đến đây lập nghiệp. Quê nội chị là một làng nhỏ bên bờ sông Lam, dòng sông thơ mộng đã đi vào thơ ca, nhạc họa nhưng cũng thật hung dữ khi mùa lũ về. Thuở bé, mỗi khi được cha cho về quê là chị vô cùng vui sướng. Chị được cùng các anh, các chị ra đồng, ra ruộng và được nô đùa thỏa thích bên con sông quê mình. Chị tự hào về quê hương của chị.
Khi vào cấp 3, chị học ở một trường chuyên của Tỉnh. Lớp chị có nhiều bạn ở các huyện đến Tỉnh trọ học. vào những dịp nghỉ, chị hay theo bạn bè về quê của họ. Những cuộc du ngoạn đó đã để lại trong chị nhiều ấn tượng đẹp về quê hương, về những người dân quê chân tình, mộc mạc và hiếu khách. Ở lớp chị, có nhiều bạn ở quê, nhà nghèo, phải trọ học rất vất vả nhưng họ học rất giỏi, chị ngưỡng mộ và khâm phục họ. Họ không “sành điệu” như những người ở phố nên có lúc bị gọi là “đồ nhà quê”, chị ghét những ai gọi bạn bè chị như vậy…
Chị lập gia đình khi còn quá trẻ. Kinh nghiệm sống chưa nhiều, quan điểm sống không giống nhau và đủ thứ hệ lụy khác làm cuộc sống của chị trở nên nặng nề. Nhưng chị không đủ can đảm để thay đổi khi nghĩ đến con cái…
Một mình bươn chải để chèo chống gia đình nhiều khi làm chị kiệt sức. Chị có nhiều bạn bè nhưng chị không than vãn vì sợ mọi người lo cho mình. Cứ vậy, chị âm thầm chịu đựng, có những lúc tưởng chừng như không chịu nổi…
Rồi tình cờ, chị gặp anh trong một cuộc giao lưu. Anh điềm đạm, lịch sự và nhạy cảm. Từ khi biết anh và gia đình anh, chị rất ngưỡng mộ bởi gia đình anh quá hoàn hảo, trọn vẹn. Chị xem vợ chồng anh là mẫu vợ chồng lí tưởng mặc dù có đôi lúc chị bắt gặp ánh mắt buồn đến hoang hoải của vợ anh.
Chị biết, anh có cảm tình với chị, nhưng danh dự gia đình, danh dự nghề nghiệp không cho phép chị. Chị cư xử với anh rất lịch sự để anh hiểu rằng chị không dám vượt qua… Chị không muốn mọi người nghĩ rằng chị lợi dụng anh mặc dù anh làm lãnh đạo ở một đơn vị chẳng liên quan gì đến công việc của chị. Chị ngưỡng mộ và tôn trọng anh, chị xem anh như một người bạn tâm giao, và chỉ có thế…
Rồi một lần, trong một cuộc vui cùng bạn bè, vô tình chị nghe anh quát cậu lái xe bằng thứ ngôn từ mà chị không tưởng tượng nổi. Và đau đớn hơn cả, câu cuối cùng chị nghe được trước khi chị chạy khỏi nơi đó là ba từ “đồ nhà quê”.
Trong chị, mọi thứ vỡ òa… và chị nghĩ, không biết anh chui ra từ cái lỗ nẻ nào???